Tôi đã có một đêm động phòng nhớ đời…

Đêm tân hôn, tôi ngượng chín mặt, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗi nào chui xuống. Bố mẹ chồng đi rồi, tôi đấm thùm thụp vào lưng chồng vẫn chưa hết đỏ mặt tía tai.

Vợ chồng tôi xuất thân từ hai gia đình nghèo ở quê. Học đại học xong, chúng tôi ở lại thành phố luôn để làm việc. Khi có được một số vốn kha khá trong tay, chúng tôi mới dám nghĩ đến chuyện kết hôn.

Vì hai bên gia đình đều nghèo nên mọi chi phí cho đám cưới, chúng tôi đều phải tự lo hết. Sau khi mua sắm một số vật dụng, rồi thuê phòng trọ theo kiểu gia đình ở thành phố, chúng tôi chỉ còn dư một ít để tổ chức bữa tiệc nhỏ ở quê.

Ban đầu, hai vợ chồng cũng định mua một chiếc giường mới ở nhà chồng. Nhưng mẹ chồng tôi bảo tốn kém, bà cho vợ chồng tôi chiếc giường cưới cũ của ông bà. Chiếc giường này gắn bó với bố mẹ chồng tôi gần 40 năm. Mẹ chồng tôi vẫn luôn tự hào nó là sự gắn kết của ông bà dù nghèo vẫn hạnh phúc tới già. Thế là chúng tôi quyết định mua chăn, ga, gối mới để trang trí chứ không mua giường mới nữa.


đêm tân hôn

Vì kiên quyết giữ đến đêm tân hôn nên đêm đến chúng tôi rất hồi hộp. Vừa đi tắm vào, chồng tôi đã bế thốc tôi lên giường. Chúng tôi lao vào nhau mà quên mất chiếc giường đã cũ, chân cũng lung lay.

Đang hăng hái, chúng tôi hoảng hốt khi nghe tiếng rắc rắc phát ra ngay dưới người mình. Chưa kịp định hình chuyện gì, chúng tôi đã rơi tự do trong trạng thái không mảnh vải che thân. Chiếc giường gãy sập, phát ra tiếng “rầm” kinh hoàng. Vì nằm dưới nên toàn thân tôi đau ê ẩm. Chưa kịp đứng lên, tôi đã thấy bố mẹ chồng và anh chị em chạy hồng hộc vào.

Vì nhà ở quê nên phòng không có khóa, chỉ được che lại bởi một tấm ván gỗ mỏng. Nghĩ mọi người hiểu đêm nay là đêm tân hôn nên chúng tôi cũng không ngại ngùng. Chẳng ngờ… bố mẹ chồng mắt nhắm mắt mở hớt hơ hớt hải hỏi chuyện gì? Còn chúng tôi đỏ mặt như ớt chín vì sự cố trên trời rơi xuống này. Tôi chỉ biết vơ vội cái chăn để che người. Còn chồng tôi thì la toáng lên, kêu mọi người vô duyên.

Khi thấy tôi và chồng trên giường, mọi người đều hiểu và chưng hửng vội vàng đi ra. Trước khi về phòng, mẹ chồng tôi còn nhắc chúng tôi nên cẩn thận, nhẹ nhàng. Kết quả, đêm tân hôn, tôi ngượng chín mặt, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗi nào chui xuống. Bố mẹ chồng đi rồi, tôi đấm thùm thụp vào lưng chồng vẫn chưa hết đỏ mặt tía tai.

Sáng hôm sau, mọi người trong nhà cứ nhìn hai vợ chồng cười tủm tỉm. Không ai nói gì nhưng cũng đủ để vợ chồng tôi không dám nhìn mặt ai vì xấu hổ. Biết trước vậy, tôi đã mua ngay chiếc giường mới cho an toàn.

Bây giờ, dù đã làm dâu được 1 năm, nhưng mỗi lần về quê, chúng tôi vẫn bị chọc chuyện cũ. Còn vợ chồng tôi khi giận nhau, chỉ cần nhớ lại chuyện đêm tân hôn cũng phì cười, và lại làm lành với nhau. Có lẽ, đó là kỉ niệm đáng nhớ, đáng trân trọng nhất trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.

Theo Trí thức trẻ

Tin tức mới nhất