Khi đưa tay sờ xuống bụng, tôi gần như chết lặng...
Bụng bầu của tôi, con của tôi đâu, tại sao nó không còn ở bên tôi nữa? Tôi mất con rồi ư? Mẹ tôi ôm tôi khóc òa, còn tôi khi ấy, chỉ lắp bắp hỏi con tôi đâu, trả nó cho tôi.
Năm tôi 12 tuổi, anh trai đầu của tôi mất vì một tai nạn lao động. Đó là những ngày cả nhà tôi chìm trong đau đớn, nhất là mẹ tôi. Bà khóc đến nỗi ngất đi, tỉnh lại là khóc gọi tên anh. Đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau mất người thân lớn lao như thế nào. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ được, đến một ngày, người chịu nổi đau mất con lại chính là tôi.
Anh tôi mất được ba tháng thì ba tôi thì bỏ đi biệt tích đến gần 2 năm sau mới tìm về lại. Nhưng 2 năm đó là khoảng thời gian gia đình tôi sống vui vẻ, hạnh phúc nhất. Đến nỗi, tôi còn ao ước rằng ba đừng về nữa, đừng về để không thể hành hạ và phá hoại cuộc sống chúng tôi nữa.
Vậy mà ông lại về. Việc đầu tiên ông làm lại là lật đổ bàn thờchính con trai mình trong cơn say. Ảnh của anh tôi, ông đem vứt ra sân đẫm nước mưa. Tôi khóc lóc chạy ra ôm lấy tấm ảnh vào lòng, và hôm đó, chính tôi đã thốt lên những lời xua đuổi chính ba để của mình. Ông không xứng làm cha của tôi. Đáp lại những lời đó là một trận đòn thừa sống thiếu chết. Tôi hận ông đến nỗi, tôi đã nghĩ, mình sẽ kiện ông, để ông đi tù, để ông biến khỏi cuộc đời của tôi và các em.
Cuộc đời tôi là vậy, đầy những đau khổ. Nhưng tôi cứ như bông hoa dại bên đường, cứ cố mọc lên, đứng thật thẳng, thật vững để khẳng định mình. Rồi tôi đậu đại học trong sự ngỡ ngàng của mẹ và mọi người. Nhưng tôi không đi học, tôi quá hiểu hoàn cảnh gai đình mình, tôi còn 2 đứa em nhỏ cần tiền đi học. Ngày tôi làm đơn xin việc, mẹ tôi đã khóc ròng, luôn miệng xin lỗi tôi. Nhưng tôi chẳng buồn, chỉ thấy mình sắp là người có ích cho cái nhà này rồi.
Tôi làm công nhân may, với sự nỗ lực và nhiệt tình, tay nghề cao, tôi nhanh chóng được để bạt lên vị trí tổ trưởn. Kkhi đó, tôi chỉ 21 tuổi. Và tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ cũng trong công ty này.
Anh lớn hơn tôi 5 tuổi, làm kế toán cho công ty. Chúng tôi gặp nhau trong những cuộc kiểm kê tài sản cuối tháng, rồi những cuộc liên hoan. Khi đó, tôi vẫn còn hận ba mình, thậm chí vì ba mà tôi cảnh giác với tất cả đàn ông.
Nhưng ở bên anh, tôi có cảm giác được che chở, được bảo bọc thương yêu. Chưa có ai chăm sóc tôi kĩ như anh. Tôi chỉ cần hắt hơi, sổ mũi, anh đã cuống cuồng lên mua thuốc cho tôi. Thấy tôi buồn, anh hỏi han tận tình, rồi chia sẻ cả những mối lo kinh tế với tôi.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi đủ mạnh dạn và yêu thương để gục vào vai một người đàn ôngmà khóc trong ngày giỗ anh tôi. 24 tuổi, tôi theo anh về nhà cùng chung sống sau một đám cưới ấm cúng. Tôi tin mình đã tìm được người có thể che chở, yêu thương và bảo vệ tôi cả đời.
Cưới về, chúng tôi ở cùng ba mẹ chồng trong căn nhà khá rộng rãi, thoải mái. Nhưng tôi gần như không còn tự do. Đi làm về tôi phải làm hàng tá việc nhà, thậm chí có hôm tôi về tới hơn 7 giờ, nhưng mẹ anh cũng chẳng hề cắm dùm tôi nồi cơm. Rồi bà thường xuyên xét nét tôi từng chút một. Chỉ cần tôi sai một chút thôi, bà sẽ mắng chửi ngay. Cả tuổi thơ tôi đã gắn liền với những lời mắng chửi, những cú đánh của ba, giờ tôi chỉ muốn bình yên trong gia đình nhỏ của mình mà cũng không được.
Còn chồng tôi, anh thuộc típ người hiếu thảo. Anh có hiếu đến mức sợ mẹ, chẳng bao giờ dám đứng ra bảo vệ vợ khi bị bà hành hiếp. Anh cứ khuyên tôi nên nhịn nhục, rồi mẹ sẽ thương, nhưng biết đến bao giờ đây?
Rồi tôi có thai. Vì sức khỏe yếu, quãng đường từ công ty về nhà khá xa nên tôi thường hay đau bụng. Ấy vậy mà về nhà, tôi vẫn phải làm việc nhà. Mẹ chồng tôi bảo làm nhiều cho dễ sinh.
Từ khi có con, cảm nhận được sự sống của con, tôi như biến thành người khác. Tôi vui vẻ hơn, cố gắng cười nhiều hơn. Tôi sợ, con tôi sinh ra rồi sẽ buồn như tôi. Thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của tôi là 10 giờ tối. Khi ấy, tôi được nằm nghỉ ngơi, đưa tay vuốt nhẹ vào bụng và trò chuyện với con. Cứ thế, con trở thành cứu cánh cho cuộc đời đầy đau khổ của tôi.
Đến tháng thứ 7, dù bụng to vượt mặt, tôi vẫn phải đi làm, về nhà vẫn phải làm tất cả việc nhà. Không ai giúp dỡ, không ai hỏi han, kể cả chồng tôi. Tôi phải bê những thau nước lớn để giặt quần áo cho cả đại gia đình. Nhiều khi vừa ngồi giặt đồ hay lau nhà mà nước mắt tôi vừa rơi. Nhưng nghĩ đến con tôi lại đưa tay gạt nước mắt, lại cố mỉm cười. Tôi sợ con tôi chưa sinh ra đã buồn như tôi.
Thế rồi, vào ngày chủ nhật tháng trước, tôi cảm thấy trong người không khỏe. Định nằm thêm một chút đã bị mẹ chồng réo gọi xuống nấu ăn sáng. Tôi trở dậy mà mệt mỏi vô cùng. Nấu ăn xong, bà bê ra cho tôi một chậu quần áo lớn. Biết tôi mệt nhưng bà cứ giục bảo tôi giặt. Bà còn nói, ai mang thai mà không mệt, trước kia bà gần sinh vẫn đi cấy lúa thì sao.
Tôi lại lụi cụi giặt, khi đứng dậy chuẩn bị đem đồ đi phơi thì tôi choáng váng mặt mày, tôi trượt ngã. Cú ngã làm tôi đau thốn, nhưng vẫn cố lết ra khỏi sàn nhà tắm gọi chồng. Sau đó, tôi không còn biết gì cả.
Cho đến khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trên giường bệnh việnbên cạnh là mẹ đẻ của tôi. Tỉnh lại, tôi đã ý thức được mọi chuyện. Nhưng khi đưa tay sờ xuống bụng, tôi gần như chết lặng. Bụng bầu của tôi, con của tôi đâu, tại sao nó không còn ở bên tôi nữa? Tôi mất conrồi ư? Mẹ tôi ôm tôi khóc òa, còn tôi khi ấy, chỉ lắp bắp hỏi con tôi đâu, trả nó cho tôi. Mẹ chồng chồng tôi cũng khóc. Họ nói, tôi đã không thể giữ con lại được nữa rồi.
Khi đưa tay sờ xuống bụng, tôi gần như chết lặng. Bụng bầu của tôi, con của tôi đâu?(Ảnh minh họa)
Tôi như không thể tin được vào tai mình. Tôi đã mong chờ, đã sống vì con như thế, nó là tất cả của tôi, vậy mà ông trời vẫn nỡ cướp nó đi khi tôi sắp được gặp nó rồi. Tôi như ngất đi, chẳng nói, chẳng khóc được nữa. Tôi muốn được ôm con, muốn được gặp con.
Mang nặng, chờ trông suốt 7 tháng trời, tôi vẫn không thể nghĩ mình đã mất con, không có cơ hội để ôm con một lần. Tôi thuộc cả mặt con trên hình siêu âm, nhưng khuôn mặt của con ở ngoài đời, tôi vẫn còn không thể thấy được mà sao ông trời lại nỡ đối xử với tôi phũ phàng và ác độc như thế chứ?
Từ hôm ở bệnh viện trở về, lòng tôi nguội lạnh. Có lẽ, trái tim tôi cũng chết theo con mất rồi. Có nỗi đau nào lớn bằng mất đi đứa con mình chờ trông? Tôi bế tắc thật sự, chỉ muốn tự tử, chết đi cho nhẹ lòng. Ai chỉ cho tôi lối thoát với?
Theo Trí Thức Trẻ
-
1 giờ trướcTrước thềm ngày cưới, Midu vẫn quyết không nhắc đến chồng doanh nhân, thay vào đó cô dành thời gian cho gia đình.
-
1 giờ trướcCựu Đệ nhất phu nhân Mỹ Melania Trump gây chú ý với phong cách thời trang sang trọng khi cùng chồng, ông Donald Trump, dự lễ tốt nghiệp trung học của con trai Barron.
-
6 giờ trướcVới nghề này, bạn thậm chí có thể được xuất hiện trong các bộ phim truyền hình, phim điện ảnh, đúng nghĩa “vừa có tiếng, lại vừa có miếng”.
-
11 giờ trướcQuang Hải một lần nữa đứng trước cơ hội xuất ngoại là tin đáng mừng đối với tiền vệ của tuyển Việt Nam, nhưng bên cạnh đó cũng có những điều âu lo giống Công Phượng.
-
14 giờ trướcĐăng tải hình ảnh với vợ xinh đẹp, chàng trai không bất ngờ trước những bình luận từ dân mạng.
-
23 giờ trướcVừa tròn 18 tuổi và ngừng nhận trợ cấp của bố, Suri Cruise liền có động thái đổi mới bản thân.
-
1 ngày trướcHóa thân vào ông lão 72 tuổi làm việc tại bưu điện để nói về việc trẻ em thiếu thốn tình thương, Nguyễn Đỗ Quang Minh vượt qua 1,5 triệu bài viết, giành giải Nhất cuộc thi viết thư UPU năm 2024.
-
1 ngày trướcCác tài khoản giả mạo huấn luyện viên đội tuyển Việt Nam Kim Sang-sik nở rộ trên mạng xã hội những ngày gần đây.
-
1 ngày trướcChủ kênh Ẩm thực mẹ làm, Đồng Văn Hùng được tạp chí Forbes bình chọn vào danh sách 30 Under 30 Asia. Hùng là người Việt Nam duy nhất có tên trong lĩnh vực truyền thông, tiếp thị và quảng cáo.
-
1 ngày trướcĐược gắn với biệt danh "ông hoàng mau nước mắt" trong phim "Người Một Nhà", Tuấn Tú ngoài đời là một người vui tính.
-
1 ngày trướcMC Mỹ Vân chia sẻ với VietNamNet: "Nhiều khi tôi nghĩ có phải cuộc đời đã quá ưu ái cho mình. Tôi có niềm đam mê lớn với công việc, có ông xã và cuộc hôn nhân gần 20 năm bền chặt".
-
1 ngày trướcLiên tiếp nhận hai đứa trẻ bị bỏ rơi làm con, người đàn ông nỗ lực làm ngày làm đêm lo cho các con ăn học, quyết không lập gia đình.
-
1 ngày trướcLữ Thị Phương quê ở Thanh Hóa, được trời phú dung mạo ưa nhìn, vóc dáng lý tưởng với chiều cao 1m81.
-
1 ngày trướcCâu lạc bộ Hồng Lĩnh Hà Tĩnh phải đăng ký cả cầu thủ U17 vào đội hình trong hoàn cảnh khủng hoảng lực lượng do 5 cầu thủ tổ chức sử dụng ma túy bị bắt.
-
1 ngày trướcTiền vệ Nguyễn Quang Hải 99% sẽ xuất ngoại sau khi kết thúc mùa giải 2023/24.