Hạ - mùa của nỗi nhớ
Chúng tôi yêu nhau trong mùa hạ. Chia tay cũng trong mùa hạ. Bao nhiêu kỉ niệm đẹp đều nhanh chóng tan vỡ theo tiếng ve. Có ai ngờ, tôi tin tưởng một người lại là cho mình cơ hội làm đau chính mình.
Có ai từng bảo với tôi rằng: “Trong một năm, mùa xuân mới là mùa đẹp nhất”. Nhưng thâm tâm, tôi lại suy nghĩ khác. Mùa đẹp nhất không chỉ ở cảm xúc của thiên nhiên, đất trời mà còn ở cảm nhận, ở nỗi nhớ nhung, ở cả những trải nghiệm cuộc sống của mỗi người. Với tôi, mùa hạ, mùa của những tiếng ve râm ran, mùa của những cánh hoa phượng vĩ đỏ rực, ép vào từng trang sách mới là mùa đẹp nhất. Với tôi, hạ - mùa của nỗi nhớ, mùa của yêu thương.
Tôi gặp chàng trai áo trăng thư sinh, mang cặp chéo vai cũng trong mùa hạ. Chẳng hiểu sao, giữa rất nhiều người trong lớp học thêm, tôi lại chú ý đến mỗi mình anh. Còn anh, anh nheo mắt, và gật đầu cười với tôi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt tôi đang đắm đuối nhìn anh. Chúng tôi quen nhau như thế, nhẹ nhàng, trong trẻo như một khúc hát của những chú ve.
Những ngày ấy, chúng tôi đang chạy đua cùng thời gian để chuẩn bị thi đại học. Tình yêu học trò, ngây thơ, đáng yêu lắm. Mỗi buổi chiều học thêm, được nhìn thấy nhau, cười với nhau đã thấy lòng mình ấm áp.
Từ ngày biết nhau, chúng tôi không dám nghỉ một buổi học thêm nào. Nhưng hai đứa cứ thế, cứ im lặng nhìn nhau, cảm mến nhau mà chẳng ai dám nói ra. Tình yêu, đôi khi là được nhìn thấy người mình yêu thương, vậy là đủ.
Ve vẫn kêu, thời gian vẫn trôi, trôi rất nhanh. Ngày cuối cùng của lớp học thêm toán ấy, anh nhẹ nhàng tặng tôi một cuốn sách về những chân lí của cuộc sống.
“Nếu có duyên, chúng ta sẽ được gặp nhau”. Anh nói với tôi, nhẹ nhàng.
“Vậy nếu không có duyên thì sao?” Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ.
“Thì chúng ta sẽ hòa mình vào dòng người qua lại, sẽ lạc mất nhau mãi mãi”. Giọng anh chùng xuống.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau.
Đêm ấy, tôi mở cuốn sách và nhìn thấy một cánh bướm được làm từ hoa phượng vĩ. “Hãy theo đuổi ước mơ, hãy mãi trong sáng và tươi đẹp như cánh bướm này nhé cô bé”. Anh ghi chú và kí vào bìa cuốn sách kèm theo số điện thoại. Chẳng hiểu sao, lúc ấy, tôi lại bật cười. Tôi biết, mình chắc chắn đã yêu.
Cùng động viên nhau, chúng tôi đều đỗ đại học. Chỉ có điều, chúng tôi ở xa quá. Tôi chọn một trường ở Miền Bắc, còn anh, anh lại thi vào một trường ở miền Nam. Chúng tôi tiếp tục liên lạc qua điện thoại. Tình yêu, đôi khi còn là sự chờ mong, tin tưởng.
Tôi đã rất yêu anh, dù chúng tôi gặp nhau rất ít, chủ yếu là nói chuyện qua điện thoại. Tôi đã rất tin tưởng anh, bởi tôi luôn nghĩ, nếu không có sự tin tưởng, chắc chắn tình yêu sẽ chết. Mỗi sáng sớm, tôi chào ngày mới bằng một tin nhắn gởi đến anh. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi và anh đều nói chuyện hàng tiếng đồng hồ.
Vậy mà, anh vẫn phản bội tôi.
Cái ngày nhận được học bổng, tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh. Tôi muốn tạo cho anh sự bất ngờ.
Ngồi xe suốt 22 tiếng đồng hồ, tôi từ Đà Nẵng vào Sài Gòn thăm anh. Dọc đường đi, tôi tự mình vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh hạnh phúc. Tôi sẽ được anh chở đi trên những con đường tím hoa bằng lăng anh vẫn gửi hình cho tôi xem. Tôi sẽ được nắm tay anh đi xem phim, được nghe giọng nói của anh, được ôm lấy anh bằng xương bằng thịt chứ không phải chỉ qua điện thoại. Nhiều lắm, tôi tự mình vẽ ra, tự mình hạnh phúc và cũng tự mình giết chết trái tim mình.
Vào Sài Gòn, tiếng ve thưa thớt dần. Nhưng tiếng xe làm tôi chùng bước. Tôi sợ dòng người tấp nập đi không ngớt trên đường. Có địa chỉ của anh, nhưng tôi mất cả ngày trời để tìm đến nơi.
Và rồi, tôi nhìn thấy anh, người yêu mùa hạ của tôi, ôm eo một cô gái đi từ phòng trọ đi ra.
Có ai hiểu cảm giác của tôi lúc ấy. Đau đớn, thất vọng, hụt hẫng. Tôi như đang bước trên mây và bị rơi xuống đất một cách tàn nhẫn. Nhìn thấy tôi, anh cũng hốt hoảng, giật mình. Cánh tay anh buông ra khỏi người cô gái kia, nhưng đã nắm chặt lấy trái tim tôi, khiến tôi không sao thở được.
Chúng tôi yêu nhau trong mùa hạ. Chia tay cũng trong mùa hạ. Bao nhiêu kỉ niệm đẹp đều nhanh chóng tan vỡ theo tiếng ve. Có ai ngờ, tôi tin tưởng một người lại là cho mình cơ hội làm đau chính mình. Có ai ngờ, tình yêu trong sáng tôi tôn thờ bấy lâu, lại như bong bóng, đẹp lung linh đấy rồi vỡ tan tành. Có ai ngờ…mùa hạ, tiếng ve từng quá đỗi thân yêu, lại trở nên đau đớn đến nghẹt thở.
Nhưng tôi không vì anh mà ghét mùa hạ. Bởi dù sao, chúng tôi cũng có quá nhiều kỉ niệm đẹp. Đối với tôi, mùa hạ cũng là mùa nhớ, là mùa vấn vương. Tình đầu suốt đời chẳng phai. Nghe tiếng ve, thấy hoa phượng, tôi lại nhớ đến anh.
Người với người yêu nhau là do duyên, đến với nhau là do nợ. Anh từng nói, nếu có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Và chúng tôi đã có duyên ở bên nhau, nhưng không có nợ để cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường đời. Không có nợ nên lại trở thành hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng không bao giờ giao nhau thêm một lần nào nữa.
Tôi gặp chàng trai áo trăng thư sinh, mang cặp chéo vai cũng trong mùa hạ. Chẳng hiểu sao, giữa rất nhiều người trong lớp học thêm, tôi lại chú ý đến mỗi mình anh. Còn anh, anh nheo mắt, và gật đầu cười với tôi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt tôi đang đắm đuối nhìn anh. Chúng tôi quen nhau như thế, nhẹ nhàng, trong trẻo như một khúc hát của những chú ve.
Những ngày ấy, chúng tôi đang chạy đua cùng thời gian để chuẩn bị thi đại học. Tình yêu học trò, ngây thơ, đáng yêu lắm. Mỗi buổi chiều học thêm, được nhìn thấy nhau, cười với nhau đã thấy lòng mình ấm áp.
Từ ngày biết nhau, chúng tôi không dám nghỉ một buổi học thêm nào. Nhưng hai đứa cứ thế, cứ im lặng nhìn nhau, cảm mến nhau mà chẳng ai dám nói ra. Tình yêu, đôi khi là được nhìn thấy người mình yêu thương, vậy là đủ.
Ve vẫn kêu, thời gian vẫn trôi, trôi rất nhanh. Ngày cuối cùng của lớp học thêm toán ấy, anh nhẹ nhàng tặng tôi một cuốn sách về những chân lí của cuộc sống.
“Nếu có duyên, chúng ta sẽ được gặp nhau”. Anh nói với tôi, nhẹ nhàng.
“Vậy nếu không có duyên thì sao?” Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ.
“Thì chúng ta sẽ hòa mình vào dòng người qua lại, sẽ lạc mất nhau mãi mãi”. Giọng anh chùng xuống.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau.
Đêm ấy, tôi mở cuốn sách và nhìn thấy một cánh bướm được làm từ hoa phượng vĩ. “Hãy theo đuổi ước mơ, hãy mãi trong sáng và tươi đẹp như cánh bướm này nhé cô bé”. Anh ghi chú và kí vào bìa cuốn sách kèm theo số điện thoại. Chẳng hiểu sao, lúc ấy, tôi lại bật cười. Tôi biết, mình chắc chắn đã yêu.
Cùng động viên nhau, chúng tôi đều đỗ đại học. Chỉ có điều, chúng tôi ở xa quá. Tôi chọn một trường ở Miền Bắc, còn anh, anh lại thi vào một trường ở miền Nam. Chúng tôi tiếp tục liên lạc qua điện thoại. Tình yêu, đôi khi còn là sự chờ mong, tin tưởng.
Tôi đã rất yêu anh, dù chúng tôi gặp nhau rất ít, chủ yếu là nói chuyện qua điện thoại. Tôi đã rất tin tưởng anh, bởi tôi luôn nghĩ, nếu không có sự tin tưởng, chắc chắn tình yêu sẽ chết. Mỗi sáng sớm, tôi chào ngày mới bằng một tin nhắn gởi đến anh. Mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi và anh đều nói chuyện hàng tiếng đồng hồ.
Vậy mà, anh vẫn phản bội tôi.
Cái ngày nhận được học bổng, tôi đã hạnh phúc biết bao nhiêu. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là anh. Tôi muốn tạo cho anh sự bất ngờ.
Ngồi xe suốt 22 tiếng đồng hồ, tôi từ Đà Nẵng vào Sài Gòn thăm anh. Dọc đường đi, tôi tự mình vẽ ra bao nhiêu viễn cảnh hạnh phúc. Tôi sẽ được anh chở đi trên những con đường tím hoa bằng lăng anh vẫn gửi hình cho tôi xem. Tôi sẽ được nắm tay anh đi xem phim, được nghe giọng nói của anh, được ôm lấy anh bằng xương bằng thịt chứ không phải chỉ qua điện thoại. Nhiều lắm, tôi tự mình vẽ ra, tự mình hạnh phúc và cũng tự mình giết chết trái tim mình.
Vào Sài Gòn, tiếng ve thưa thớt dần. Nhưng tiếng xe làm tôi chùng bước. Tôi sợ dòng người tấp nập đi không ngớt trên đường. Có địa chỉ của anh, nhưng tôi mất cả ngày trời để tìm đến nơi.
Và rồi, tôi nhìn thấy anh, người yêu mùa hạ của tôi, ôm eo một cô gái đi từ phòng trọ đi ra.
Có ai hiểu cảm giác của tôi lúc ấy. Đau đớn, thất vọng, hụt hẫng. Tôi như đang bước trên mây và bị rơi xuống đất một cách tàn nhẫn. Nhìn thấy tôi, anh cũng hốt hoảng, giật mình. Cánh tay anh buông ra khỏi người cô gái kia, nhưng đã nắm chặt lấy trái tim tôi, khiến tôi không sao thở được.
Chúng tôi yêu nhau trong mùa hạ. Chia tay cũng trong mùa hạ. Bao nhiêu kỉ niệm đẹp đều nhanh chóng tan vỡ theo tiếng ve. Có ai ngờ, tôi tin tưởng một người lại là cho mình cơ hội làm đau chính mình. Có ai ngờ, tình yêu trong sáng tôi tôn thờ bấy lâu, lại như bong bóng, đẹp lung linh đấy rồi vỡ tan tành. Có ai ngờ…mùa hạ, tiếng ve từng quá đỗi thân yêu, lại trở nên đau đớn đến nghẹt thở.
Nhưng tôi không vì anh mà ghét mùa hạ. Bởi dù sao, chúng tôi cũng có quá nhiều kỉ niệm đẹp. Đối với tôi, mùa hạ cũng là mùa nhớ, là mùa vấn vương. Tình đầu suốt đời chẳng phai. Nghe tiếng ve, thấy hoa phượng, tôi lại nhớ đến anh.
Người với người yêu nhau là do duyên, đến với nhau là do nợ. Anh từng nói, nếu có duyên, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Và chúng tôi đã có duyên ở bên nhau, nhưng không có nợ để cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường đời. Không có nợ nên lại trở thành hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng không bao giờ giao nhau thêm một lần nào nữa.
Theo Blog radio
-
2 giờ trướcTrong một lần giao lưu cùng khán giả, nhiều bình luận "kém duyên" đã khiến cho Rio - con trai Lý Hải cảm thấy không thoải mái.
-
5 giờ trướcCô bé thường xuất hiện bên Hoa hậu Jennifer Phạm tại các sự kiện, chụp hình quảng cáo nhiều nên rất tự tin.
-
7 giờ trướcTrở thành cha mẹ luôn là hành trình thật thiêng liêng, hạnh phúc nhưng cũng đầy gian nan.
-
7 giờ trướcSau loạt tin đồn hẹn hò của ViruSs, Ngân Sát Thủ cũng có duyên mới?
-
8 giờ trướcVới khả năng kinh doanh thiên phú, “vua gạch ngói” từng bước vươn đến đỉnh cao giàu có. Thế nhưng khi đang trên đỉnh danh vọng, vị tỷ phú Sài Gòn xưa bất ngờ bị "đẩy ngã" để rồi trắng tay, phải trôi dạt sang xứ người.
-
8 giờ trướcNgoài sự nghiệp thành công, những cuộc chia tay đầy kịch tính và những mối tình lãng mạn của tỷ phú Rupert Murdoch cũng là đề tài được nhiều người quan tâm.
-
9 giờ trướcBàn ăn của nữ MC xinh nhất VTV vẫn thường có hoa thơm và cơm canh nóng hổi.
-
9 giờ trướcCông chúng đã có nhiều ý kiến trái ngược nhau khi Meghan Markle mặc một bộ váy có tên rất lạ.
-
10 giờ trướcCô nàng xinh đẹp hé lộ hiện vật thách cưới là 50 cây vàng.
-
11 giờ trướcSumardji, giám đốc các đội tuyển Indonesia, xác nhận các tuyển thủ U23 quốc gia góp mặt ở VCK U23 châu Á 2024 sẽ nhận được tiền thưởng sau một hành trình lịch sử.
-
11 giờ trướcHLV Kiatisak khẳng định sẽ nói chuyện với Nguyễn Filip về thái độ của thủ thành này sau trận đấu gặp Khánh Hòa tối 12/5.
-
11 giờ trước“Mẹ tôi luôn nói với tôi rằng, nếu ai đó cho tôi một bát cơm, tôi nên trả lại một bao gạo”, lời chia sẻ của nam sinh nghèo trong khóa luận tốt nghiệp 25.000 thu hút sự chú ý của cư dân mạng Trung Quốc.
-
12 giờ trướcCuộc sống hiện tại của thần đồng Trung Quốc sở hữu IQ 146 thuộc nhóm 2% thế giới thu hút sự chú ý của nhiều người.
-
12 giờ trướcCư dân mạng Việt đang sôi nổi tranh cãi chuyện chàng trai đòi lại tiền 25 bữa cơm trưa, 16 cốc trà sữa... mà anh từng bỏ ra khi cô gái tuyên bố "chỉ coi là bạn".
-
13 giờ trướcTrong sự kiện mới nhất mà Hoàng tử William tham gia, anh đã được hỏi về tình hình sức khỏe của Công nương Kate, vì cô đang phải điều trị bệnh và lâu nay không xuất hiện.
-
14 giờ trướcTrong khi đó, nhiều netizen lại tỏ ra ngạc nhiên trước kỹ thuật đỗ xe "đỉnh cao" của người phụ nữ này và cho biết không phải ai cũng có thể làm được như vậy.
-
14 giờ trướcCâu chuyện về cậu sinh viên nghèo nơi đất khách quê người và một người đàn ông tốt bụng sống cô độc khiến nhiều người cảm động.
-
17 giờ trướcNgười đàn ông đang nhận về nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng.
Tin tức mới nhất
-
4 giờ trước
Hay nhất 2sao
-
27 ngày trước