Gió chiều hát khúc tình ca

Chúng tôi đã ở bên nhau lâu như vậy. Em là em gái, rồi thành người con gái khiến tôi lo lắng nhiều nhất. Và giờ tôi không còn nắm tay em qua đường, em không cầm vạt áo tôi nữa. Tất cả chỉ là niềm hạnh phúc thoáng qua, có thật.

Tôi gặp My An là vào mùa đông. Lúc đó em khoảng chừng bốn tuổi. Ba mẹ tôi đi công tác và em theo về. Tôi thấy ba mẹ ôm em vào lòng, hạnh phúc như chính em là con gái của họ vậy. Rồi em chào tôi, gọi bằng anh. Đó là tất cả những gì diễn ra vào sáng mùa Đông năm ấy. Đó cũng là mùa Đông khởi đầu cho sự nghiệp làm anh của tôi.

My An kém tôi hai tuổi. Em vào lớp một thì tôi đã lên lớp ba. Cùng trường, cùng rặt một lũ trẻ con trong khu tập thể này. Buổi sáng tôi hay dậy sớm chở My An đến trường. Em học tầng ba, còn tôi học tầng hai, với khoảng ban công rộng lớn ôm chặt sân thượng có những tán cây lòa xòa vươn ra che bóng mát. Những hôm thầy cho lớp nghỉ sớm tôi chạy lên tầng ba, ghé mắt vào phòng tìm em. Những gương mặt ngây ngô, váy trắng tinh, chăm chú theo giọng đọc bài của cô giáo. My An thi thoảng ngó về phía cửa sổ, thấy tôi, khuôn mặt em lại sáng bừng lên. Lúc đó tôi đoán chắc em đang chờ tiếng chuông báo hiệu giờ tan học reng… reng… reng. Mỗi lần như thế, My An cười rạng rỡ chạy đến bên tôi. Và tôi sẽ nhường lại em bịch bỏng ngô mua khi sáng. Đó là những kỷ niệm đầu đời tôi có với My An.

Mùa hè, được nghỉ học, tôi hay cùng lũ nhóc trong xóm tụ tập chơi đá banh. My An không tham gia nhưng lại thích đi cổ vũ cho tôi. Chiều chiều, em đem quyển tập vẽ và hộp màu ngồi cạnh khung thành hý hoáy vẽ vời, lâu lâu ngước mắt lên vỗ tay khi tôi lọt lưới đối phương. Bạn bè tôi thấy lạ, có đứa hỏi “ai vậy mày, xinh thật”. Tôi hùng hồn, khoe “em gái tao đó”. Tụi nó nghĩ chúng tôi là anh em. Có đứa từng thấy tôi dắt em qua đường, em nắm vạt áo tôi mỗi khi sợ lạc. Nhưng My An chưa bao giờ gọi tên tôi. Em chỉ gọi anh. Có lẽ đúng như sứ mệnh mà ba mẹ tin tưởng, tôi chỉ đóng vai người anh để bảo vệ em gái mình. Tận sâu trong đáy lòng, tôi không nghĩ chúng tôi là anh em.

Gió chiều hát khúc tình ca

Những năm tháng tuổi thơ qua nhanh. Tôi vào cấp hai. My An không học chung với tôi. Em học trường bên cạnh, ở lại buổi trưa và buổi chiều có những bài giảng sinh hoạt ngoại khóa. Cứ thế, chiều nào tôi cũng đạp xe đến chở em đi học về. Thỉnh thoảng tụi bạn em nhìn thấy và trêu, tôi lẳng lặng không nói gì, nhưng tôi đọc được trong đôi mắt thơ ngây của em một nỗi buồn mơ hồ. Tôi biết em rất muốn tôi nói với lũ bạn kia, em là em gái của tôi. Nhưng một điều kỳ lạ khi đứng trước tụi nó, tôi lại không muốn làm anh hai chút nào. Có thể giữa chúng tôi còn mối quan hệ nào khác, chắc tại tôi chưa đủ lớn nhận ra. Chỉ một điều tôi chắc chắn, nếu còn sống trên trái đất này, tôi sẽ dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ My An. Giữa năm lớp Chín. Tôi bắt đầu tham gia làm cộng tác viên cho tờ báo Tuổi hồng. Hai tháng sau tiền nhuận bút kiếm được, tôi mua một chiếc xe đạp tặng My An. Nhìn em khoe ba mẹ chiếc xe đạp mini trắng mới tinh, mà tôi thấy mình đam mê hơn công việc viết lách này. My An đọc báo Tuổi hồng hay gật gù khen tôi viết truyện hay, ba mẹ tôi cũng vậy, làm tôi sướng rơn như bay lên chín tầng mây. Nhưng kể từ đó tôi không đưa đón My An đi đi về về nữa, chỉ biết nhắc em để áo mưa trong giỏ những hôm có dự báo bão hay trời âm u. Đó cũng là khoảng thời gian tôi nhìn thấy em lớn lên. Rất lạ và rất khác.

Vào cấp ba, tôi học ở một trường hoàn toàn ngược hướng với trường cấp Hai của My An. Tôi học buổi sáng, em học buổi chiều, chúng tôi chỉ rảnh rỗi buổi tối để kể cho nhau nghe vài chuyện linh tinh. Có tối chẳng có chuyện gì, My An quay ra nhờ tôi chỉ giùm mấy bài toán thầy vừa cho về nhà làm, nhìn ánh mắt như cầu cứu của em, tôi nào có thể từ chối được. Mỗi lúc như thế, tiếng em khẽ bật cười trong đêm tĩnh lặng, tiếng tôi thở dài dưới ánh sáng dìu dịu, khi gặp bài toán khó làm tôi toát mồ hôi. Giọng My An đều đều vang bên tai tôi, ngay cả khi em ngủ quên trên bàn học, ngay cả khi em đến trường tôi không nhìn thấy mặt em, hay chỉ vài phút hiếm hoi buổi sáng vội vàng hỏi han nhau tôi vẫn thấy em gần kề bên. Vậy mà một tối My An bảo em đang thích cậu bạn trong lớp học thêm Toán. Cậu bạn hiền lành hay cho em mượn vở những lần nghỉ học. Tôi đã nhìn thấy, cậu ta là hotboy của trường My An đang học. Chỉ là tôi không biết cậu ta có thích My An thật lòng không. Trong thâm tâm tôi mong đó không phải sự thật.

Những ngày tháng sau đó, tôi lẳng lặng nghe em kể đủ thứ chuyện về cậu ta, từ chuyện trong lớp học thêm đến chuyển chỗ ngồi, cuối cùng lại ngồi ngay bên cạnh cậu ta, rủ cậu đi ra biển chơi,hỏi han về bài thi cuối kỳ sắp tới. Tất tần tật My An đều kể cho tôi nghe, em bảo để tìm một lời khuyên chân thành, vì em gọi tôi là anh. Là anh, thì em gái không giấu giếm bất cứ điều gì. Vậy mà tôi đã giấu em, tôi đã chẳng đủ dũng khí để thừa nhận rằng tôi thích em. Thế đấy, cuối cùng thì tôi cũng hiểu cái cảm giác thích một người là như thế nào rồi. Mùa Đông,My An đan một chiếc khăn choàng cổ, khỏi nóitôi cũng biết em tặng cho cậu bạn kia. Nhưng buổi hẹn hò đầu tiên, đêm Giáng sinh, em lại về nhà sớm, mặt mũi tèm lem. Em nói trong nước mắt.

- Anh ơi, cậu ấy từ chối em rồi, cậu ấy không chịu nhận quà của em.

Nhìn My An khóc, tôi chẳng biết nên an ủi em thế nào, chợt tôi thì thầm vào tai em.

- Đợi anh chút nha.

Tôi vào nhà bếp lấy xe đạp rồi chở em đi một vòng thị trấn, mua bong bóng và những con thú nhồi bông đủ màu. Khi qua đường, tôi nắm tay em. Giữa dòng người ngược xuôi em cầm vạt áo tôi vì sợ lạc, hệt như hồi còn bé. Nhưng tôi biết My An chẳng bận tâm gì đến chuyện đó. Em chỉ nghĩ về câu bạn xa lơ xa lắc nào ngoài kia thôi.

Gió chiều hát khúc tình ca

Kết thúc kỳ nghỉ đông, tôi trở lại trường để chuẩn bị hồ sơ thi đại học. My An vừa thi xong kỳ thi cuối kỳ, em khoe tôi các môn đều đạt điểm số tuyệt đối. Nhìn em cười tươi trong chiếc áo dài trắng tinh, bất giác tôi thấy em đã trở thành thiếu nữ, đã lớn thật rồi đấy, dù khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác trước cuộc đời. Một buổi tối cuối tháng Mười hai, tôi chở My An đi ăn kem. Trong lúc lấy xe từ nhà gửi ra, tôi nghe tiếng em gọi.

- Anh ơi, cứu em với.

Quay về phía sau thì tôi thấy My An đang đứng giữa hai tên lưu manh. Tôi chạy lại như một phản xạ tự nhiên xơi ngay mấy quả vào bụng hai tên kia, cũng may được học võ từ nhỏ nên mấy chuyện này chẳng là gì với tôi. Nhưng hai tên kia cũng không phải hạng vừa, bất ngờ một tên văng một nắm đấm vào thái dương bên phải tôi rất mạnh. Đầu tôi choáng váng, nhưng tay đã kịp phản xạ đấm thẳng vào mũi tên đó. Mọi người bàn tán xung quanh, tôi lẳng lặng đứng dậy kéo My An đi thẳng. Tối đó chúng tôi về khuya nên ba mẹ không biết chuyện. Nhìn My An mệt mỏi tôi bảo em nghỉ ngơi, tôi cũng cảm thấy mệt mỏi và đuôi mắt hơi nhức, vào phòng nằm dài trên giường. Nhưng một lúc sau My An đã ngồi cạnh tôi, tay chạm nhẹ đuôi mắt khiến tôi giật mình. Em hỏi khẽ.

- Đau không anh ?

Tôi lắc đầu, bất giác vết bầm tím lại nhói lên, đau buốt. Em, một tay nắm lấy cổ tay tôi, một tay lướt qua các vết sưng nổi lên trên thái dương vuốt nhẹ, rồi lại nhìn tôi thì thầm.

- Lần sau anh đừng đánh nhau với người ta nữa, em không thích đâu.

- Anh hứa sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này, anh sẽ làm được, My An à.

- Nhưng em không muốn anh gặp nguy hiểm, em lo lắm.

Tôi khẽ nắm bàn tay My An, nơi em vừa chạm vào vết thương của tôi, tự hỏi em vẫn còn là cô gái nhỏ thơ ngây, chưa đến tuổi trưởng thành, mà sao lại đủ khiến tim tôi thắt lại như thế. Tôi là anh trai, làm sao tôi có thể nói ra điều đó với My An.

Chỉ cần chúng tôi vẫn ở cạnh nhau như lúc này. Chỉ cần như vậy thôi.

Nắng sớm chiếu gập ghềnh trên con đường nhỏ dẫn ra khỏi thị trấn. Hôm nay, My An được nghỉ học nguyên ngày, tôi và em đi ngắm chợ hoa. Vừa bước ra phố, chúng tôi đã cảm nhận không khí Xuân rộn ràng trên khắp các con đường, ngõ nhỏ. Giữa bạt ngàn hoa, những chậu mai vàng, đỗ quyên đỏ rực, hoa lan tươi tắn.. . cả những quất màu cam đầy sức sống. Mùa xuân đang lên mầm ở đâu đó, tươi sáng và ấm áp hơn. Tôi chọn mua một chậu mai còn My An chọnhai bụi hồng về đặt cạnh mấy đóa đỗ quyên rực rỡ và thiên lý xanh mướt. Buổi chiều tôi kéo My An ra cánh đồng trống chỉ cách nhà chừng 500m chơi thả diều. Hai con diều màu cam sinh đôi lượn trên không, khi chúng tôi nheo mắt nhìn. Ở thị trấn này mỗi khi buồn lại nghĩ đến trò thả diều, lại ra đây cho nỗi buồn tan biến cũng thấy hay hay. Chắc My Ankhông biết nỗi buồn của tôi, em thơ ngây trong sáng như vậy, tôi nào dám nói. Cứ nghĩ đến việc em sẽ rời khỏi nhà tôi, về nhà ba mẹ ruột của em, tim tôi co thắt lại. Chúngtôi lớn lên cùng nhau, giờ thì tôi sắp phải chứng kiến cảnh chia ly không mong muốn này.

- Anh ơi, lại đây chơi với em ! – Tôi giật mình bởi tiếng gọi của My An.

Hai con diều màu camnãy giờ vẫn lượn lờ trên không. Thật kỳ lạ, chúng là diều mà cũng biết quấn quýt bên nhau kia đấy. Ước gì tôi và My An được như thế nhỉ.

Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi. Tôi và My An, sao có thể…

- Anh ơi, giúp em với !

Là My An gọi tôi, tôi quay lại phía sau. Một con diều nằm dưới đất, còn một con bị mắc trên thân cây dủ dẻ. My An đang cố trèo lên một tảng đá để lấy nó nhưng giữa chừng trợt chân, “bịch”, em ngã nhào xuống đất. Tôi đỡ em dậy, phủi quần áo, tiện tay lấy con diều rồi về nhà luôn.

- Ở lại thêm chút nữa đi,anh ! – My An nài tôi.

Tôi chùi vết bẩn trên gương mặt em.

- Mình đi chơi cả ngày rồi, giờ không về ba mẹ sẽ lo đấy. Em có muốn ba mẹ lo lắng cho hai anh em mình không ?

My An lắc đầu. Tôi lắc hai bím tóc em. ”Vậy thì về nhà”. Tôi nắm tay em, em lại nắm vạt áo tôi. Cảm giác thân thuộc của yêu thương ngày xưa. Gió chiềuthổi qua thị trấn nhỏ, lao xao, rì rào, như đang hátmột khúc tình ca êm đềm, lặng lẽ.

Chiều 30, tôi và My Anvào bếp phụ mẹ chuẩn bị bữa cơm đón Tết Dương lịch. Bữa cơm cuối năm diễn ra ấm cúng. Thời khắc pháo hoa tưng bừng bung ra rực rỡ trên màn hình tivi. My An khẽ nắm bàn tay tôi và cười. ”Chúc anh năm mới vui vẻ”. Tôi cũng nhìn em, cười. ”Ừ, năm mới vui vẻ”.

Một ngày mùa xuân, tôi về thăm nhà trước khi đi học xa. Định bụng sẽ dẫn My An đi chơi và mua vài thứ cần thiết cho em. Nhưng trở về lần này, sum họp thành chia ly. Tôi không ngờ đó là lần cuối cùng tôi gặp em. Buổi chiều, tôi về thì nhà có khách, tôi thấy ba mẹ đang ngồi nói chuyện với hai người lạ mặt trên ghế sôpha. Họ không biết tôi nhưng tôi đã gặp họ một lần khi My An vừa tròn năm tuổi. Tối đó nghe ba mẹ nói, tôi mới biết. Hóa ra đó là cha mẹ ruột của My An, họ đến để nhận lại con. Tôi nhủ thầm trong bụng ,”cũng tốt thôi mà”.

Gió chiều hát khúc tình ca

Thời tiết mùa này thật khó đoán. Mưa rả rích cả đêm. Hơi đất chảy vào không gian mát lạnh. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm sao. Ánh đèn đường vàng vọt bên ngoài hắt vào, đổ dài bóng tôi trên tường nhà bụi bặm. Cảm giác sao lạc lõng, chơ vơ, chẳng phải vì tôi sắp xa My An mà vì có những điều chính tôi cũng không thể nào nói cho em biết. Chắc tôi sẽ mang theo bên mình suốt đời.

Có những thứ người lớn đã vô tình lãng quên. Có những khoảnh khắc người lớn vô tình bỏ lỡ. Nhưng hóa ra chỉ cần một cái chạm nhẹ. Một bước ngoặt nhỏ, họ có thể tìm lại và nhớ ra tất cả. Nhất là tình phụ mẫu thì dù thế nào, những đứa con vẫn là điều quý giá nhất của cha mẹ. Một thứ hạnh phúc giản dị, nhưng bao la lòng người. My An là giọt máu thương yêu duy nhất mà ba mẹ em đã tìm lại được, tôi tin em sẽ hạnh phúc với những người thực sự chưa bao giờ rời xa em.

- Anh ơi, khu vườn nhà mình thật đẹp.

Buổi chiều tôi và My An bước chân ra vườn. Biển thổi vào những cơn gió lồng lộng. Hóa ra nơi này cũng không tệ, vậy mà bao năm sống ở đây tôi nào có biết. Cảm giác để những cơn gió biển thổi bay đi mọi buồn phiền cũng là một giải pháp tốt cho tâm trạng hiện giờ của tôi. Cách mấy bụi hồng chừng một mét, chiếc hộp màu xanh lá cây hiện ra. Tôi thấy My An cầm lên rồi chạy về phía tôi. Bên trong là hai con gấu bông đã cũ kỹ, giống nhau như đúc. Em đưa lên trước mặt tôi.

- Của anh một cái, của em một cái.

Tôi ngạc nhiên.

- Cho anh sao !

My An mím môi gật đầu.

- Anh giữ lại con gấu bông này nhé. Từ ngày mai em không còn ở bên cạnh anh, anh phải tự chăm sóc cho mình. Còn điều này nữa, hãy dậy từ sớm, mở cửa sổ, anh sẽ thấy yêu những cơn gió biển như em từng yêu vậy.

Tôi cầm con gấu bông trên tay, cảm giác thật lạ, như tôi vừa mở ra một chiếc hộp quý giá và tìm thấy những món quà của tuổi thơ, chính là niềm tin chân thành vào cuộc sống. Thứ mà tôi đã từng đánh mất, nhưng rồi cũng tìm lại được. Tôi bước đến ôm em, thật nhẹ nhàng. Cái ôm như một lời tạm biệt, của người anh trai dành cho đứa em gái bé bỏng của mình. Thật vậy, My An giống như một tia nắng nhỏ mà khi đặt vào tim, tôi thấy mình có thêm khao khát để sống và có thêm ước vọng để yêu.

Gió chiều hát khúc tình ca

Một buổi tối, mẹ nhìn tôi và hỏi.

- Con vẫn còn buồn sao ?

- Không có gì đâu mẹ ! – Tôi đáp, vội nhét con gấu bông vào hộc bàn, với lấy tách café rồi mỉm cười quay sang mẹ.

- Vì My An đúng không ?

Tôi nghe tim mình đập rộn ràng, hóa ra mọi thứ đều không thể lọt qua đôi mắt đã từng trải của mẹ tôi.

- Con đang nhớ My An, mong sẽ gặp lại con bé đúng không ?

Câu hỏi của mẹ tôi rơi vào khoảng không sâu thẳm, như một viên đá rớt xuống biển để lại những vòng sóng lăn tăn, lòng tôi cũng đang dậy sóng. Cũng may mẹ không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhắc tôi.

- Thôi, ngủ sớm đi con. Ngày mai sẽ là một ngày mới.

Chờ mẹ đi khỏi, tôi buồn bã nói với chính mình. ”My An ơi, ước gì anh được gặp lại em, chỉ một lần thôi”.

Chúng tôi đã ở bên nhau lâu như vậy. Em là em gái, rồi thành người con gái khiến tôi lo lắng nhiều nhất. Và giờ tôi không còn nắm tay em qua đường, em không cầm vạt áo tôi nữa. Tất cả chỉ là niềm hạnh phúc thoáng qua, nhưng có thật.

Ba tháng sau, tôi đến Roma theo một khóa học ở trường. Người ta bảo Roma là thành phố vĩnh cửu, khi dừng ở đài phun nước Trevi, nắm chắc đồng xu trong bàn tay phải, quay lưng lại rồi tung qua vai trái thì điều ước của bạn sẽ thành hiện thực và bạn sẽ được quay trở lại thành phố này thêm lần nữa. Tôi chỉ tung duy nhất một đồng xu cho một điều ước duy nhất.

Dưới bầu trời xanh của một ngày mùa xuân ở Roma, tôi thầm mong cả tôi và My An, đều sẽ hạnh phúc.

Theo Blog radio

Tin tức mới nhất