Anh còn nhớ tháng tư của chúng mình?

Anh còn nhớ không? Tháng tư vừa xuân lại vừa hạ, đỏng đảnh như nàng tiểu thư, nhưng có khi gieo rắc nhiều giông bão.

 Ngày đó, em chẳng đủ dũng cảm để níu tay anh lại, anh cũng ngẩng cao đầu cứ thế đưa lưng về phía em. Giờ, em ngồi bên cửa sổ, khẽ đưa tay về phía những giọt mưa tí tách ngoài hiên, có anh, tháng tư của em sẽ chẳng còn chênh vênh nữa.

“Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế.
Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi.
Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng, hát giấc mơ xa lắm.
Em mong chờ, mãi mong chờ, bao nhiêu vẫn cứ đợi anh...

Mơ,
Em mơ, mơ về con đường nhỏ, quanh co lối mòn hoa dại nở,
Chỉ mình em bên anh, bên anh…
Nghe bâng khuâng mấy nhành lựu đỏ,
Ta chia tay những ngày xuân để hát: tháng tư về!”

Sáng thức dậy, thấy hương thơm cỏ cây tan trong không khí, làn gió mát lành khẽ lùa bên ô cửa sổ, giai điệu dịu dàng thảng hoặc xa xa, chợt nhận ra - tháng tư về.


Anh còn nhớ tháng tư của chúng mình?


Tháng tư của em là những ngày chờ mong tia nắng ấm áp sau những cơn mưa phùn mùa xuân rả rích, là con đường nhỏ ươm vàng nắng gió và hoa dại, là góc phố quen em vẫn thường rảo bước một mình, là bữa cơm gia đình chứa đầy yêu thương, tháng tư còn là đôi mắt anh không biết vô tình hay cố ý, khẽ chạm vào em như giọt nắng ngọt ngào đầu hạ.

Anh còn nhớ không? Chúng ta quen nhau vào một ngày mưa rào tí tách đầu mùa. Anh thường bảo, tháng tư giống tâm hồn một thiếu nữ, hay thay đổi và rất mong manh. Anh không thể đoán trước được điều gì về tiết trời tháng tư và cũng chẳng thể nào thấu được tâm tư của một cô gái. Ngày ấy em đã bật cười về sự so sánh hóm hỉnh của anh.

Anh còn nhớ chứ? Lời mà em đã nói ngày chúng mình chính thức bên nhau. Em yêu anh nhưng em luôn sợ hãi. Nhỡ đâu, tháng tư không giống một cô gái trẻ, mà giống như tình yêu của chúng mình thì sao? Tình yêu cũng hay thay đổi và mong manh lắm anh à. Anh mỉm cười, đưa tay búng khẽ vào trán em.

Anh còn nhớ không? Tháng tư vừa xuân lại vừa hạ, đỏng đảnh như nàng tiểu thư, nhưng có khi giận dữ như quỷ thần, gieo rắc nhiều giông bão. Ngày đó, em chẳng đủ dũng cảm để níu tay anh lại, anh cũng ngẩng cao đầu cứ thế đưa lưng về phía em. Có lẽ anh mệt mỏi với cô gái tháng tư, cũng có thể do em luôn dè chừng với tình yêu sinh ra vào ngày đầu hạ. Rồi chúng ta lại lướt qua nhau, nhưng chỉ như hai kẻ xa lạ.

Anh còn nhớ chứ? Tháng ngày anh không có em. Tháng ngày tay anh nắm chặt một bàn tay khác trên con đường chúng ta đã từng bên nhau. Thì ra những nghi hoặc của em mà anh đã từng chê cười, có ngày lại làm em khóc. Rồi em cũng thay đổi, cũng thử bên người khác, nhưng tâm hồn mong manh và hay thay đổi như lời anh nói dường như chẳng lay động chút nào. Anh sai rồi, chỉ mình anh là sai.

Anh còn nhớ không? Một ngày nữa, em lại khóc, khóc đến nghẹn ngào nhưng không phải đau khổ. Ngày ấy, anh bước về phía em, rồi giữ em mãi bên mình, anh bảo, dù thế nào cũng không cho em đi nữa, trò trốn tìm đến hồi kết thúc. Rồi, sau tất cả, chúng ta cùng trở về, về bên nhau, và về nhà của chúng ta. Tháng tư này, và nhiều tháng tư về sau, anh và em sẽ cũng nhau đoán thời tiết nhưng đừng bao giờ chơi trò trốn tìm nữa nhé anh!

Giờ, em ngồi bên cửa sổ, khẽ đưa tay về phía những giọt mưa tí tách ngoài hiên, có anh, tháng tư của em sẽ chẳng còn chênh vênh nữa.

Theo Blogradio

Tin tức mới nhất